Chúng ta là những người dưng đi trên đường. Anh vượt qua em, em đi qua anh, chúng ta buông bỏ nhau. Và vô tình chúng ta nhìn thấy nhau ở ngã tư đường. Để rồi hai người cùng đi về hai hướng hoặc họa may chúng ta cùng đi về một hướng nhưng… không phải là cùng nhau!

Người dưng ngược lối - Ảnh 1

Chẳng phải là em mong chờ điều ấy. Anh biết không hằng đêm trong bóng đen bao trùm em vẫn miên man suy nghĩ về anh, về em và về chúng ta. Liệu rằng chúng ta có còn yêu nhau như thuở ban đầu hay em có đủ lòng tin để bước cùng anh qua những ngày tháng gian khổ hay không?

Người dưng ngược lối - Ảnh 2

Sau bao nhiêu lời yêu thương hứa hẹn, rồi tất cả lại là quá khứ.

Quá khứ của nhau, mà nhiều khi chẳng muốn nghĩ đến.

Thế là từ bây giờ, chúng ta mang danh “người yêu cũ” và chẳng thể nào gọi là “người yêu” của nhau nữa.

Mình chia tay rồi, anh ạ.

Em đã từng rất vui, rất hạnh phúc, khi mà có một người quan tâm che chở em. Có một người, theo như em hi vọng, sẽ nắm tay em đi tiếp, vui vẻ.

Em đã từng cười rất thoải mái khi thấy tên anh nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Em nhớ những nụ cười như thế, chứ chẳng phải là nụ cười nhạt nhẽo như bây giờ.

Em nhớ, em đã từng ngủ rất ngon mỗi đêm sau khi nghe anh chúc ngủ ngon, anh biết mà. Bây giờ thì em chẳng còn có được những phút thư giãn ấy, giấc ngủ chập chờn chỉ toàn những dòng tin, những lời nói của anh lởn vởn…

Người dưng ngược lối - Ảnh 3

Bằng một cách nào đó, anh trở thành một phần quan trọng trong em, điều mà em luôn luôn nghĩ đến. Cũng khá lâu rồi, em mới có cảm giác khác lạ với ai đó. Và tất nhiên, ai đó được em nâng niu vô cùng. Có lẽ, càng như thế, ai đó lại cảm thấy em chẳng có gì thú vị cả… Và khi đã chán, thì người ta sẽ bỏ đi?

Em đã nghĩ, ừ, thôi không sao đâu. Chỉ là một lần yêu. Trong đời, ai chả có một vài lần tan tan hợp hợp. Nghĩ rằng, ừ thì thôi, có duyên gặp nhau mà không có phận bên nhau, thì coi như là một người bạn. Em cười. Rồi bỗng nhiên thấy mình thật giả tạo.

Em nhận ra, chẳng thể nào quên anh nhanh như thế. Có những thứ mà bản thân muốn gắn bó, thì thời gian cũng khó mà làm mờ. Từ bỏ đi một thói quen, một điều gì đã quá in sâu vào tâm trí, nó quá khó đối với em, một đứa sống nội tâm.

Ngày anh ra đi, em thật sự, không có một cảm giác gì. Nó trống rỗng. Cảm thấy ngọn nến duy nhất ở một nơi quan trọng nào đó bị gió thổi vèo. Tắt phụt. Và thế là trái tim em rơi vào tối tăm. Ừ… Mới đây thôi, một phút trước, em còn đang được cảm giác vui vẻ hạnh phúc bao bọc, rồi bỗng nhiên thấy mình bơ vơ ở nơi nào đó lạ hoắc. Anh bỏ đi rồi. Xa em thật rồi.